AFTER TEA AND WINE - TRÀ DƯ TỬU HẬU

PHÚC KHÍ CỦA CON

Có một người hỏi tôi rằng tôi có ý kiến gì về đoạn thuyết giáo sau đây:"Con gái là phúc khí của bạn. Con trai là quí khí của bạn. Phúc khí nhiều thì dễ sinh con gái. Quí khí mạnh thì dễ sinh con trai. Mỗi đứa trẻ sinh ra đều mang theo sự may mắn riêng của mình. Phúc báo càng lớn thì càng gặp nhiều may mắn, thậm chí còn có thể cải thiện tình hình kinh tế của bạn ở một mức độ nào đó. Đừng tức giận với con cái bởi chúng là nhân duyên từ kiếp trước và kiếp này của bạn. Sự tồn tại của chúng không chỉ là nối dõi tông đường còn là mối duyên vượt qua sinh tử luân hồi. những năm tháng vui vẻ của con trẻ chỉ có được trong vài năm ngắn ngủi. khi chúng trưởng thành chúng cũng sẽ mệt mỏi và đau đớn như chúng ta hãy buông bỏ chấp niệm để hạnh phúc gõ cửa bước vào."

----------

Tôi cười thôi. Ý kiến gì đâu kia chứ? Người ta thuyết giảng cho bạn, bạn lại đi hỏi tôi, sao không trực tiếp hỏi người ta để được tường giải sâu hơn? Như vậy chẳng phải là tốt nhất sao. Tôi nói chắc gì hay hơn người ta, chắc gì đã khiến bạn hài lòng?

Nói thì nói vậy, thôi thì tôi mạn phép quí vị nói chơi mấy lời. Đúng hay sai xin quí vị hoan hỉ mua vui cho cuộc “trà dư tửu hậu” những ngày cuối năm.

----------

Người xưa có câu: "Con gái là phúc khí, con trai là quý khí" – đây không chỉ là một câu nói thường nhật trong dân gian mà còn hàm chứa những triết lý sâu xa về sự sống, nhân duyên và mối quan hệ giữa con người và vận mệnh. Ở Đông Á, triết học nhấn mạnh mối quan hệ gia đình như trung tâm của mỗi giá trị xã hội, nơi mà con cái không chỉ là tương lai mà còn là minh chứng cho phúc phần của cha mẹ. Trong triết lý nhân sinh, mỗi đứa trẻ sinh ra đều mang theo những dấu ấn thiêng liêng, nhưng cái nhìn này không chỉ giới hạn trong văn hóa Đông Á mà còn lan tỏa ra ở nhiều nền văn minh khác.

Trong nhiều tôn giáo và triết lý đông phương, ý niệm phúc khí thường gắn liền với đứa con gái đem lại sự đầm ấm, hài hòa, còn con trai là hiện thân của sự thịnh vượng và quyền uy. Sách “Luận ngữ” của Khổng Tử đã nhấn mạnh vai trò quan trọng của “nhân” trong mối quan hệ giữa con người, nơi mà tình yêu thương gia đình được xem là cốt lõi để xây dựng một xã hội đặt nặng đạo đức và ý nghĩa.

Ở phương Tây, quan niệm về phúc khí và quý khí dù không được biểu hiện rõ ràng như ở đông phương, nhưng vai trò gia đình và con cái vẫn là trung tâm của nhiều triết học và văn hóa. Chẳng hạn, trong Kinh Thánh, hình ảnh đứa con được xem như lễ ban phúc của Chúa. Điều này được nhắc đến trong Thánh Thi [127:3]: “Này, con cái là gia tài đức Giê-hô-va ban cho; bào thai là phần thưởng bởi Ngài mà ra.”

Nhưng, phía sau những khái niệm về phúc khí và quý khí là gì? Liệu con người có thể đều tin rằng con trẻ mang theo phúc phần và điều đó có phản chiếu lại chỗ đứng của cha mẹ hay không? Câu trả lời không nằm trong sự tính toán hay lựa chọn của con người, mà nằm trong những giá trị tinh thần và triết học, những cộng đồng văn hóa có những điểm chung để hiểu sâu về mối quan hệ đó. 

Thứ nhất, phúc khí và quý khí trong quan niệm Đông phương

Trong văn hóa Đông phương, phúc khí và quý khí không chỉ là những khái niệm mang tính trừu tượng mà còn gắn liền chặt chẽ với đời sống thường nhật, đặc biệt là trong gia đình. Phúc khí được xem như nguồn cơn lành, những đóng góp mang tính đặc biệt cho sự hài hòa và an lạc. Con gái trong gia đình được nhìn nhận như một phát ngôn của những giá trị đó, nhờ vào sự nhẹ nhàng, nhu hòa đem lại sự gắn kết và cân bằng.

Triết học Khổng Tử nhấn mạnh rằng gia đình là trung tâm để duy trì một xã hội đặt trên cơ sở nhân đức. Cái đẹp của một gia đình Đông Á thể hiện rõ nhất qua vai trò của người mẹ, người con gái, những người gắn bó mật thiết với sự nuôi dưỡng và vun đắp giá trị đạo đức. Câu nói nổi tiếng trong “Luận ngữ” rằng: “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của gia đình trong việc xây dựng một xã hội lý tưởng.

Trong các nền văn hóa như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, quan niệm về phúc khí và quý khí cũng được thể hiện qua nghệ thuật và văn chương. Chẳng hạn, trong các bức tranh thủy mặc cổ truyền, hình ảnh của những người phụ nữ thường gắn liền với hoa sen, dòng nước, biểu tượng cho sự thanh tịnh và phúc lành. Trong khi đó, hình ảnh nam giới thường được liên tưởng đến sức mạnh, sự uy nghi như những con rồng hay núi non hùng vĩ.

Hơn thế nữa, trong quan niệm Phật giáo, mọi sự hiện diện trên đời đều mang theo duyên nghiệp. Con cái được xem là kết quả của những duyên lành từ kiếp trước, là món quà mà cha mẹ có được nhờ vào sự tích tụ công đức. Kinh Pháp Hoa viết rằng: “Hễ ai biết gieo nhân tốt, ắt sẽ gặp được quả lành.” Điều này lý giải tại sao người Đông phương luôn coi trọng con cái như một phần không thể thiếu trong hành trình xây dựng và duy trì phúc đức của gia đình.

Phúc khí không chỉ mang ý nghĩa nội tại mà còn mở rộng sang những tương tác bên ngoài. Khi gia đình có phúc khí, không khí trở nên hòa thuận, sự kết nối giữa các thành viên được củng cố. Quý khí, mặt khác, mang đến sự thịnh vượng, quyền lực và đôi khi là sự ngưỡng mộ từ cộng đồng. Sự phân biệt giữa hai khái niệm này không nhằm tạo ra sự so sánh mà để nhấn mạnh rằng, cả phúc khí và quý khí đều quan trọng để hình thành một gia đình viên mãn.

Thứ 2: Sự kết nối vượt thời gian và ý niệm nhân duyên trong quan niệm Á Đông

Trong văn hóa Á Đông, con cái không chỉ là sự tiếp nối huyết thống mà còn là minh chứng cho những mối nhân duyên sâu sắc, vượt qua cả giới hạn của thời gian và không gian. Quan niệm "con cái là nhân duyên từ kiếp trước" không chỉ là một lời an ủi mang tính tâm linh, mà còn phản ánh một cách nhìn đầy triết lý về mối quan hệ giữa các thế hệ và ý nghĩa của sự tồn tại trong vòng luân hồi.

Phật giáo cho rằng tất cả chúng sinh đều gắn kết với nhau bằng nhân duyên. Con cái đến với cha mẹ không phải là sự ngẫu nhiên mà là kết quả của những mối duyên nghiệp đã được tạo nên từ kiếp trước. Như trong Kinh Pháp Cú có viết:
"Nhân duyên sinh, nhân duyên diệt. Nếu biết rõ nhân duyên, sẽ thấy con đường giải thoát."
Quan niệm này nhấn mạnh rằng sự xuất hiện của một đứa trẻ trong cuộc đời của cha mẹ chính là một bài học, một cơ hội để trả nợ duyên hay tích lũy thêm công đức.

Trong văn học và nghệ thuật Á Đông, ý tưởng này được thể hiện qua những câu chuyện truyền kỳ và hình ảnh mang tính biểu tượng. Ví dụ, trong truyện dân gian Việt Nam, câu chuyện "Cây tre trăm đốt" không chỉ dừng lại ở ý nghĩa về lòng kiên nhẫn mà còn gợi lên ý niệm rằng những thử thách và phần thưởng trong đời đều xuất phát từ nhân duyên và sự sắp đặt của thiên mệnh.

Ngoài ra, trong các nền văn hóa khác như Nhật Bản hay Trung Quốc, ý niệm nhân duyên cũng thấm sâu vào tư tưởng giáo dục gia đình. Người Nhật, chẳng hạn, quan niệm rằng trẻ em là "kho báu của trời" (天の宝 – ten no takara). Quan niệm này nhấn mạnh rằng việc nuôi dưỡng con cái không chỉ là trách nhiệm, mà còn là một hành trình khám phá ý nghĩa sâu xa của sự sống. Những bức tranh ukiyo-e thời Edo thường miêu tả hình ảnh cha mẹ bên con trẻ trong khung cảnh thiên nhiên yên bình, như một cách nhắc nhở rằng nhân duyên giữa con cái và cha mẹ cũng đẹp đẽ và mong manh như những mùa hoa anh đào nở.

Quan niệm này cũng phản ánh rõ nét trong Đạo giáo, nơi mà vòng tròn sinh tử được nhìn nhận như một dòng chảy hài hòa của âm và dương. Sự hiện diện của một đứa trẻ trong gia đình là sự cân bằng được thiết lập lại, góp phần hoàn thiện năng lượng tổng thể của gia tộc. Từ đó, cha mẹ có trách nhiệm nuôi dưỡng không chỉ thể chất mà cả tinh thần và đạo đức cho con cái, như một cách hoàn thiện chính bản thân mình.

Nhìn từ góc độ xã hội, mối quan hệ vượt thời gian giữa cha mẹ và con cái còn có ý nghĩa kết nối các thế hệ, tạo nên một mạng lưới gia đình bền chặt. Sự kế thừa không chỉ dừng lại ở việc duy trì dòng dõi, mà còn là việc truyền lại các giá trị văn hóa, niềm tin, và bài học sống. Một gia đình hài hòa là hình ảnh thu nhỏ của một xã hội lý tưởng, nơi mà nhân duyên giữa các thế hệ không ngừng chảy mãi, mang theo những câu chuyện, bài học và cả những giấc mơ chưa trọn vẹn.

Thứ 3: Tính chất ngắn ngủi của tuổi thơ và bài học về sự buông bỏ

Tuổi thơ của con cái được ví như một dòng suối mát lành, chảy qua đời cha mẹ trong chốc lát rồi nhanh chóng hòa vào dòng sông lớn của cuộc đời. Sự ngắn ngủi của những năm tháng hồn nhiên ấy nhắc nhở mỗi bậc cha mẹ rằng họ cần học cách buông bỏ chấp niệm và trân trọng từng khoảnh khắc bên con cái.

Trong triết học Đông phương, đặc biệt là Phật giáo, ý niệm vô thường được xem là nền tảng của mọi sự hiểu biết. Kinh Kim Cang viết:
"Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán."
Tạm dịch: “Tất cả các pháp hữu vi đều như giấc mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như ánh chớp, nên quán chiếu như vậy.” 

Điều này dạy rằng mọi sự vật hiện tượng trong đời đều tạm bợ, tuổi thơ của con cái cũng không ngoại lệ. Nhận thức được sự ngắn ngủi ấy không phải để nuối tiếc mà để khuyến khích cha mẹ sống trọn vẹn với hiện tại, đồng hành cùng con cái bằng tất cả tình yêu thương và sự bao dung.

Trong văn học Việt Nam, bài thơ "Mẹ ơi!" của Trần Nhuận Minh đã diễn tả xúc động mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái trong dòng chảy thời gian:
"Mẹ ơi, con ngủ dưới chân cầu,
Nước chảy sông dài, bóng mẹ đâu."

Câu thơ gợi lên hình ảnh dòng sông thời gian trôi qua, mang theo những ký ức tuổi thơ không thể nào níu giữ. Người mẹ trong bài thơ có lẽ cũng từng tiếc nuối quãng thời gian ngắn ngủi khi con còn nhỏ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống của sự xa cách.

Từ góc độ văn hóa Đông Á, sự ngắn ngủi của tuổi thơ cũng thường được phản ánh qua nghệ thuật. Trong hội họa Trung Hoa, những bức tranh miêu tả cảnh cha mẹ dắt tay con bước qua cánh đồng lúa chín hay ngồi bên hiên nhà nhìn con vui đùa là lời nhắc nhở rằng khoảnh khắc ấy sẽ sớm qua đi. Ở Nhật Bản, hình ảnh những con búp bê truyền thống như hina-ningyo được dùng trong lễ hội Hina Matsuri (Lễ hội búp bê) để tôn vinh tuổi thơ ngắn ngủi của con gái, nhấn mạnh ý nghĩa việc cha mẹ dành thời gian bên con trong thời khắc quý giá ấy.

Bài học về sự buông bỏ chấp niệm được nhấn mạnh không chỉ trong triết học mà còn trong thực tế đời sống. Chấp niệm về việc con cái phải luôn ở bên mình hay sống theo ý muốn của mình là nguyên nhân của nhiều mâu thuẫn gia đình. Triết học Lão Trang từng khuyên rằng: "Đạo thường vô vi nhi vô bất vi" (Đạo không làm gì mà không gì không làm).

Sự buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ trách nhiệm, mà là để con cái tự do phát triển theo cách riêng, giống như một cái cây cần ánh sáng và không gian để lớn lên.

Từ góc độ tâm lý học hiện đại, việc buông bỏ cũng mang lại lợi ích không nhỏ cho cha mẹ. Nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng cha mẹ kiểm soát quá mức (over-controlling parenting) không chỉ khiến con cái cảm thấy ngột ngạt mà còn gây ra những tổn thương tâm lý lâu dài. Ngược lại, khi cha mẹ biết buông bỏ một cách hợp lý, con cái sẽ tự tin và trưởng thành hơn.

Sự ngắn ngủi của tuổi thơ không phải là mất mát, mà là một món quà để cha mẹ học cách trân trọng và buông bỏ. Chỉ khi chấp nhận vô thường, họ mới có thể mở lòng để đón nhận hạnh phúc thực sự. Như câu nói nổi tiếng của Khalil Gibran trong tác phẩm The Prophet:
"Con cái của bạn không phải là con cái của bạn.
Chúng là con trai và con gái của cuộc đời, khát vọng tự chính bản thân mình."

Câu nói này như một lời nhắc nhở sâu sắc rằng cha mẹ chỉ là người đồng hành, không sở hữu con cái, và việc để chúng tự do là một phần của tình yêu thương.

Thứ  4: Gia đình như một nguồn phúc báo và tác động đến sự thịnh vượng

Triết lý buông bỏ được tìm thấy trong nhiều tôn giáo và nền văn hóa. Đạo giáo khuyên con người hòa hợp với tự nhiên, không cưỡng cầu. Lão Tử từng nói: "Tri túc giả phú" (Biết đủ là giàu), nghĩa là hãy hài lòng với những gì mình có. Điều này liên quan mật thiết đến ý niệm hạnh phúc từ con cái: thay vì kỳ vọng quá nhiều, hãy chấp nhận và trân trọng những niềm vui nhỏ bé mà chúng mang lại.

Văn học phương Tây như The Little Prince (Hoàng tử bé) của Antoine de Saint-Exupéry cũng nhấn mạnh rằng:

"Những điều quan trọng nhất không thể nhìn thấy bằng mắt."
Điều quan trọng nhất mà con cái mang đến không phải là vật chất, mà là tình yêu và niềm tin vào những điều giản dị.

Gia đình, trong quan niệm của nhiều nền văn hóa, không chỉ là nơi trú ngụ vật lý mà còn là trung tâm tạo dựng phúc báo, là nền tảng để các thành viên phát triển và tạo ra ảnh hưởng tích cực cho cộng đồng. Con cái, với vai trò là món quà của trời đất, được coi là nguồn cảm hứng, động lực và đôi khi còn là yếu tố cải thiện kinh tế, tinh thần cho cha mẹ.

Trong triết học Đông phương, đặc biệt là quan niệm của Nho giáo, gia đình được xem là cái gốc để dựng nước và trị quốc. Khổng Tử từng nói:
"Gia hòa vạn sự hưng."
Một gia đình hòa thuận không chỉ đem lại sự an lành cho từng thành viên mà còn thúc đẩy sự thịnh vượng về mọi mặt. Trong đó, con cái đóng vai trò then chốt khi trở thành động lực để cha mẹ không ngừng phấn đấu, học hỏi và cải thiện bản thân.

Nhìn từ góc độ tôn giáo, Phật giáo cũng nhấn mạnh rằng sự hiện diện của con cái mang ý nghĩa tích tụ phúc đức. Một gia đình có phúc khí thường thu hút những duyên lành, nhờ đó mà cuộc sống trở nên thuận lợi hơn. Kinh Tứ Niệm Xứ khuyên rằng:
"Những ai biết tạo phước đức trong đời này sẽ hưởng quả lành trong đời sau."
Con cái, vì thế, được xem như biểu tượng của những duyên lành đã được gieo trồng từ trước, không chỉ mang lại niềm vui mà còn là cầu nối giữa các thế hệ, giúp gia đình vượt qua khó khăn.

Trong văn học Việt Nam, hình ảnh gia đình như một nơi chứa đựng phúc lành và sự thịnh vượng được thể hiện rõ qua câu ca dao:"Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn."

Con cái sinh ra trong gia đình hòa thuận sẽ hấp thụ được những giá trị tốt đẹp từ cha mẹ, giúp chúng có một nền tảng vững chắc để tiếp tục phát triển, đồng thời góp phần mang lại sự hưng thịnh cho gia đình.

Ngoài ra, trong kinh tế học hiện đại, tác động của gia đình đến sự thịnh vượng cá nhân cũng được nghiên cứu và công nhận. Gia đình không chỉ là nơi cung cấp nguồn lực vật chất mà còn là môi trường để rèn luyện kỹ năng xã hội, xây dựng niềm tin và tạo động lực. Nghiên cứu của nhà kinh tế học Gary Becker, người đoạt giải Nobel Kinh tế, đã chỉ ra rằng sự đầu tư vào con cái – bao gồm giáo dục, y tế và tình cảm – không chỉ cải thiện đời sống cá nhân mà còn nâng cao chất lượng kinh tế cho toàn xã hội.

Hơn thế nữa, nghệ thuật và văn hóa cũng góp phần tôn vinh gia đình như một nơi bắt nguồn của phúc báo. Trong tranh dân gian Đông Hồ, hình ảnh "Gà mẹ và đàn con" không chỉ đơn thuần là biểu tượng của sự sinh sôi mà còn gợi lên ý niệm gia đình đông con, hòa thuận sẽ tạo nên một cuộc sống thịnh vượng. Ở Trung Quốc, các bức tranh Tết thường khắc họa những đứa trẻ cầm hoa sen và cá chép, biểu tượng của phú quý và may mắn, như một cách nhấn mạnh rằng sự hiện diện của trẻ nhỏ mang lại vận may cho cả gia đình.

Từ góc độ tâm linh, ý niệm này còn được củng cố bởi các lễ nghi và phong tục gắn liền với gia đình. Trong các lễ cúng tổ tiên, việc cầu nguyện cho con cái khỏe mạnh, thông minh và thành đạt là một phần không thể thiếu, thể hiện mong muốn duy trì dòng tộc và phúc đức qua nhiều thế hệ.

Kết lại, gia đình là nền tảng để mỗi cá nhân học cách tích lũy phúc báo và xây dựng sự thịnh vượng lâu dài. Con cái không chỉ là một phần của gia đình mà còn là nhân tố chính tạo nên sức sống, động lực và cả những niềm hy vọng mới, giúp mỗi gia đình đạt được sự viên mãn và bền vững.

Câu chuyện về "phúc khí" và "quý khí" không chỉ là một niềm tin dân gian mà còn chứa đựng những triết lý sâu sắc về nhân sinh. Con cái không chỉ là tương lai của gia đình mà còn là biểu tượng của sự tiếp nối văn hóa và tình yêu thương giữa các thế hệ. Chính những khoảnh khắc giản dị nhưng thiêng liêng ấy là ngọn lửa truyền nhiệt cho mỗi cuộc đời, là động lực để con người ta vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

Từ Đông sang Tây, từ cổ đến kim, điều mà chúng ta học được chính là: hạnh phúc không nằm ở việc đạt được hay sở hữu, mà nằm ở cách ta yêu thương và buông bỏ để chào đón những điều đẹp đẽ hơn. Chúng ta có thể không thể thay đổi quá khứ, nhưng chính hành động và tâm hồn hiện tại sẽ tạo nên tương lai. Hãy sống với lòng biết ơn và yêu thương, vì đó là phúc khí lớn nhất mà chúng ta có thể tạo ra, cho chính mình và cho những người xung quanh.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHILDREN'S BLESSINGS

Someone once asked me what I thought of the sermon: "Daughters are your blessing, and sons are your fortune. The more blessings you have, the easier it is to have daughters. The stronger your fortune, the more likely you are to have sons. Each child born carries their own luck. The greater the blessing, the more luck they bring, and they may even improve your financial situation to some extent. Do not be angry with your children, for they are karmic connections from your past and this life. Their existence is not just to carry on your lineage, but also a bond that transcends life and death. The joyful years of childhood are fleeting, and as they grow up, they too will experience fatigue and pain just like we do. Let go of your attachments to allow happiness to enter your life."

----------

I just smiled. What opinion could I have about it? Someone is lecturing you, and you ask me? Why not ask them directly for a more detailed explanation? Wouldn’t that be the best approach? I’m unsure I could say anything better than they did, or even satisfy you.

That being said, let me just share a few words casually. Whether they are right or wrong, please treat it as a lighthearted conversation for this year's end.

----------

The ancients have a saying: "Daughters are your blessing, and sons are your fortune" – this is not only a common saying in folklore but also contains profound philosophies about life, fate, and the relationships between humans and destiny. In East Asia, philosophy emphasizes the family relationship as the center of social values, where children are not only the future but also a manifestation of the parents’ blessings. In the philosophy of life, each child born carries with them sacred milestones, but this perspective is not limited to East Asian culture; it also spreads across many other civilizations.

In many Eastern religions and philosophies, the concept of blessing is often associated with daughters, who bring warmth and harmony, while sons are seen as embodiments of prosperity and power. Confucius' "Analects" highlights the importance of "benevolence" in human relationships, where family love is seen as the core of building a society that emphasizes morality and meaning.

In the West, the concept of blessing and fortune may not be expressed as clearly as in the East, but the role of family and children remains central in many cultural philosophies. For example, in the Bible, children are viewed as a blessing from God. This is mentioned in Psalm [127:3]: "Lo, children are a heritage of the Lord: and the fruit of the womb is his reward."

But what lies behind these concepts of blessing and fortune? Can we say that children carry blessings and that it reflects the status of their parents? The answer does not lie in human calculations or choices, but in spiritual values and philosophies, and in the shared cultural experiences that help us understand the depth of this relationship.

Argument 1: Blessing and Fortune in Eastern Beliefs

In Eastern culture, the concepts of blessing and fortune are not just abstract ideas but are closely intertwined with everyday life, particularly within the family. Blessing is seen as a source of goodness, a special contribution to harmony and peace. Daughters in the family are viewed as expressions of these values, thanks to their gentleness and grace, which bring connection and balance.

Confucian philosophy emphasizes that the family is the foundation for maintaining a society based on moral virtues. The beauty of an East Asian family is most clearly expressed through the role of the mother and daughter, individuals closely tied to nurturing and cultivating moral values. The famous saying in the Analects — "Cultivate oneself, harmonize the family, govern the state, bring peace to the world" — also underscores the importance of family in building an ideal society.

In cultures such as China, Vietnam, and Japan, the concepts of blessing and fortune are also reflected in art and literature. For example, in traditional ink paintings, women are often depicted with lotus flowers and flowing water, symbols of purity and blessings. In contrast, images of men are often associated with strength and dignity, represented by dragons or majestic mountains.

Moreover, in Buddhist thought, everything in life carries karmic connections. Children are seen as the result of fortunate karma from previous lives, a gift that parents receive due to the accumulation of merit. The Lotus Sutra states: "Whoever sows good seeds will surely reap good fruits." This explains why people in Eastern cultures place great importance on children as an integral part of building and maintaining the family's blessings.

Blessing not only carries an inner significance but also extends to external interactions. When a family is blessed, the atmosphere becomes harmonious, and the connection between members is strengthened. Fortune, on the other hand, brings prosperity, power, and sometimes admiration from the community. The distinction between these two concepts is not meant to create a comparison but to emphasize that both blessing and fortune are essential to forming a complete and prosperous family.

Argument 2: The Timeless Connection and the Concept of Karma in Eastern Beliefs

In East Asian culture, children are not only the continuation of the bloodline but also evidence of deep karmic connections that transcend the limits of time and space. The belief that "children are karmic ties from past lives" is not merely a comforting spiritual phrase but also reflects a philosophical perspective on the relationship between generations and the meaning of existence in the cycle of reincarnation.

Buddhism teaches that all beings are interconnected through karma. The arrival of children to their parents is not a coincidence but the result of karmic ties formed in past lives. As stated in the Dhammapada:

"From karma, beings arise, and through karma, they cease. By understanding karma, one can see the path to liberation."

This belief emphasizes that the appearance of a child in a parent’s life is a lesson, an opportunity to repay karmic debts or accumulate merit.

In East Asian literature and art, this idea is expressed through legendary tales and symbolic images. For example, in Vietnamese folklore, the story of the "Hundred-Section Bamboo" not only teaches patience but also evokes the idea that life’s challenges and rewards come from karma and the arrangement of fate.

Furthermore, in other cultures such as Japan and China, the concept of karma deeply influences family education. In Japan, for instance, children are considered "heavenly treasures" (天の宝 – ten no takara). This belief emphasizes that raising children is not only a responsibility but also a journey to explore the deeper meaning of life. Edo-period ukiyo-e paintings often depict parents with their children in peaceful natural settings, serving as a reminder that the karmic bond between parents and children is as beautiful and fragile as the cherry blossoms in bloom.

This concept is also clearly reflected in Taoism, where the cycle of life and death is seen as a harmonious flow of yin and yang. The presence of a child in the family restores balance, contributing to the overall energy of the family unit. Therefore, parents are responsible not only for the physical well-being of their children but also for their spiritual and moral upbringing, as a way to perfect themselves.

From a societal perspective, the timeless relationship between parents and children also represents the connection between generations, creating a strong family network. Inheritance is not just about continuing the bloodline but also about passing down cultural values, beliefs, and life lessons. A harmonious family is a microcosm of an ideal society, where the karmic bonds between generations flow endlessly, carrying stories, lessons, and even unfulfilled dreams.

Argument 4: Family as a Source of Blessings and Its Impact on Prosperity

The philosophy of letting go can be found in many religions and cultures. Taoism advises people to harmonize with nature and not to force things. Lao Tzu once said: "He who knows contentment is rich," meaning one should be satisfied with what they have. This is closely related to the concept of happiness from children: instead of having excessive expectations, we should accept and cherish the small joys they bring.

Western literature, such as Antoine de Saint-Exupéry's The Little Prince, also emphasizes that:

"The most important things cannot be seen with the eyes."

What children bring is not material, but love and belief in the simple things.

In many cultures, the family is not only a physical place of residence but also the center where blessings are created, serving as the foundation for members to grow and create positive impacts on the community. Children, as gifts from heaven and earth, are seen as sources of inspiration, motivation, and sometimes even economic and spiritual improvements for their parents.

In Eastern philosophy, especially in Confucianism, the family is seen as the root of building a nation and governing a country. Confucius once said:

"When the family is harmonious, everything flourishes."

A harmonious family not only brings peace to each member but also drives prosperity in all aspects. Children play a key role as they motivate their parents to continually strive, learn, and improve themselves.

From a religious perspective, Buddhism also emphasizes that the presence of children accumulates merit. A family with blessings often attracts good karma, making life smoother. The Satipatthana Sutta advises:

"Those who create merit in this life will enjoy good results in the next."

Children, therefore, are seen as symbols of good karma sown from the past, bringing joy and acting as bridges between generations to help the family overcome difficulties.

In Vietnamese literature, the image of family as a source of blessings and prosperity is clearly depicted in the folk saying:

"Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn."
(Harmony between husband and wife, even the East Sea can be emptied.)

Children born into a harmonious family absorb good values from their parents, giving them a solid foundation for growth and contributing to the family’s prosperity.

Furthermore, in modern economics, the impact of family on personal prosperity has been studied and recognized. The family is not only a place that provides material resources but also an environment to cultivate social skills, build trust, and create motivation. Research by Nobel laureate economist Gary Becker has shown that investment in children—through education, healthcare, and affection—not only improves personal lives but also raises the economic quality of society as a whole.

Moreover, art and culture also contribute to honoring the family as the origin of blessings. In Đông Hồ folk paintings, the image of "Mother Hen and Chicks" is not just a symbol of fertility but also evokes the idea that a large, harmonious family will create a prosperous life. In China, New Year paintings often depict children holding lotus flowers and carp, symbols of wealth and good luck, highlighting that the presence of children brings fortune to the entire family.

From a spiritual perspective, this idea is further reinforced by rituals and customs associated with the family. In ancestor worship ceremonies, praying for healthy, intelligent, and successful children is an essential part, reflecting the desire to maintain the family lineage and blessings through generations.

In conclusion, the family is the foundation for each individual to learn how to accumulate blessings and build long-term prosperity. Children are not only part of the family but also the main factor that creates vitality, motivation, and new hopes, helping each family achieve completeness and sustainability.

The story of "blessings" and "noble energy" is not just a folk belief but also holds profound philosophies about human life. Children are not only the future of the family but also the symbol of cultural continuity and love between generations. These simple yet sacred moments are the flames that warm each life, the driving force that propels people forward in all circumstances.

From East to West, from ancient to modern, what we learn is this: happiness does not lie in achieving or owning, but in how we love and let go to welcome more beautiful things. While we cannot change the past, it is our present actions and spirit that create the future. Let us live with gratitude and love, for that is the greatest blessing we can create, for ourselves and for those around us.

 






Comments

  1. Con cái là giới hạn cuối cùng của một người mẹ. Người ta có thể tổn thương vì trăm điều vạn lý nhưng không màng, không trách, không oán không than. Nhưng chỉ cần chạm vào giới hạn của một người mẹ, họ có thể xù lên như một chú nhím để bảo vệ cái giới hạn ấy.
    Ngày hôm nay có người nhắc nhở mình về chuyện làm mẹ. Mình đã tổn thương và khóc như một đứa trẻ. Ôi, giá mà những giọt nước mắt ấy, những lời nói nhắc nhở ấy có thể xoá đi được vết sẹo mổ đẻ đi theo mình suốt cả cuộc đời để thi thoảng vặn mình một cái vẫn đau nhói, giá mà lời nói của họ là liều thuốc có thể chữa những cơn đau đầu, đau lưng của cơ thể này, thì tốt biết bao.
    Một đôi bàn tay giơ ra ôm lấy đứa con mang mình nặng đẻ đau suốt 9 tháng trời mà nó không theo, lúc ấy tổn thương và buồn biết nhường nào. Nói ra làm sao ai hiểu điều tổn thương ấy. Cái người ta chỉ thấy là mẹ đi sớm về hôm không có thời gian ở nhà với con cái. Chứ họ không thấy những thứ đang ở trên vai của người mẹ....

    ReplyDelete
    Replies
    1. Gửi bạn – người đã để lại những dòng chia sẻ thấm đẫm nỗi niềm,
      Có những điều đọc xong khiến lòng người trĩu nặng, không phải vì nó quá buồn, mà vì nó thật — thật đến mức chạm vào phần thẳm sâu nhất trong tim người làm cha, làm mẹ. Tôi đọc comment của bạn trong lặng im, như nghe được nhịp đập của một trái tim đang quặn thắt mà vẫn phải gồng lên để vững chãi cho một đứa trẻ dựa vào.
      Là cha, tôi hiểu, tình yêu thương dành cho con không nhẹ hơn một người mẹ là bao. Chúng ta có thể im lặng trước muôn ngàn sóng gió, chấp nhận thiệt thòi, nuốt vào trong cả những đêm mất ngủ, những lo toan không gọi thành tên. Nhưng chỉ cần chạm tới con – là như chạm vào phần cốt lõi nhất của con người mình. Lúc ấy, người ta không còn lý trí nữa, chỉ còn lại phản xạ nguyên thủy của một kẻ đã dốc hết đời mình để che chở một sinh linh bé bỏng.
      Tôi không biết bạn đang trải qua những gì trong vai trò làm mẹ, nhưng tôi cảm được từng vết thương bạn nói đến – cả những vết thương hữu hình lẫn những nỗi đau không ai thấy được. Không phải ai cũng hiểu được cảm giác một đứa con từ chối vòng tay mình. Không phải ai cũng nhìn ra được đằng sau sự vắng mặt ở nhà là cả một nỗ lực để giữ cho mái nhà ấy không đổ sụp.
      Bạn không đơn độc. Trong thế giới này, vẫn có những người như tôi – những người cha, người mẹ lặng lẽ – lắng nghe và thấu hiểu, dù chưa từng gặp nhau.
      Cảm ơn bạn đã tin tưởng, đã viết ra những điều nhiều người giữ mãi trong lòng. Những lời của bạn không chỉ khiến tôi lặng người, mà còn nhắc tôi về chính mình – về giới hạn cuối cùng mang tên con cái, và lòng yêu thương không điều kiện mà chúng ta vẫn sống cùng, mỗi ngày.
      Từ một người cha, gửi đến một người mẹ – bằng tất cả sự trân trọng.

      Delete

Post a Comment

Popular Posts

Lily of the Valley - Hoa Linh Lan / Hoa Lan Chuông

100-word Short Stories

Self-joy - Tự Vui

Hibiscus – The Gentle Bloom of Everyday Beauty

Five-Colored Flower (Hoa Ngũ Sắc) -

WATER LILIES - HOA SÚNG