Self-joy - Tự Vui
Một mình như lá, một mình như mây… | Alone like a leaf, alone like a cloud… |
“Ở đâu có cô đơn, ở đó có cơ hội cho linh hồn mở cửa.” | "Where there is loneliness, there is an opportunity for the soul to open its door" |
— Rainer Maria Rilke | |
Có những chiều lặng gió, bóng người tan giữa cỏ cây như thể đời chưa từng có một lần gọi tên. Trên con đường nhỏ phủ bụi thời gian, bước chân chậm lại không phải vì mỏi, mà vì chênh vênh. Không hẳn là buồn, cũng không hẳn còn mong. Chỉ là cái lặng sâu bắt đầu thấm vào từng nhịp thở — một nỗi cô đơn không cần lý do, như sương sớm đọng trên cánh hoa không biết vì đâu mà buốt lạnh. | There are windless afternoons when a shadow of a person fades into the trees and grass as if life had never once called their name. On a narrow path veiled in the dust of time, footsteps slow down — not from weariness but from a quiet sense of unsteadiness. It is not quite sadness, nor quite longing. It is simply a deep silence beginning to soak into every breath — a kind of loneliness that needs no reason, like morning dew settling on a flower’s petal, cold and aching without knowing why. |
Cô đơn không phải luôn là sự thiếu vắng người khác, mà là sự bất lực khi chẳng còn tìm thấy chính mình trong những tiếng động của cuộc đời. Trong khói bụi của những giấc mơ tan vỡ, của kỳ vọng thừa thãi, của tình thân cạn kiệt và tình yêu hóa nghi nan, một cõi mênh mang mở ra, mời gọi nhưng cũng đầy khoảng trống. Chính nơi ấy, con người bắt đầu cuộc hành trình không tên: vượt qua cảm thức tuyệt vọng. | Loneliness is not always the absence of others but rather the helplessness of no longer finding oneself amid the noise of life. In the dust of broken dreams, excessive expectations, withered kinship, and love turned to doubt, a vast inner expanse unfolds—inviting yet filled with hollowness. There, the human soul begins its nameless journey: the passage through the sense of despair. |
“Chúng ta đều bị vứt xuống thế gian này mà không được hỏi ý kiến.” | "We are all thrown into this world without being consulted." |
— Albert Camus | |
Camus nói điều đó trong tinh thần hiện sinh — con người sinh ra đã là một nghịch lý, tìm kiếm ý nghĩa trong một thế giới không hứa hẹn điều gì ngoài sự câm lặng. Nhưng nơi tận cùng của sự vô nghĩa, lại lấp ló một thứ ánh sáng mong manh: nếu không có ai đến cứu rỗi, thì ta có quyền tự sinh ra mình lần nữa, bằng một đời sống mới — đời sống của kẻ biết "tự vui". | Camus said this in the spirit of existentialism — that human beings are born into paradox, forever seeking meaning in a world that offers nothing but silence. Yet at the far edge of meaninglessness, a faint light flickers: if no one is coming to save us, then we have the right to be born again — into a new life, a life of one who knows how to find joy within oneself. |
|
|
1. Cảm thức tuyệt vọng: tiếng thở dài từ lòng đất | 1. The Sense of Despair: A Sigh from the Depths of the Earth |
Có một nghịch lý sâu sắc: chính trong những khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, con người lại chạm đến những tầng sâu thẳm nhất của bản thể. Đó là khi mọi giá trị ngoại tại đều sụp đổ: danh tiếng, tài sản, tình yêu, thậm chí cả đức tin. Người xưa gọi đó là "đêm tối của linh hồn" (Dark night of the soul), như Thánh John of the Cross từng trải qua, khi Thiên Chúa im lặng và tâm hồn trôi dạt trong sa mạc hoài nghi. | There is a profound paradox: It is in the darkest moments of despair that a person touches the deepest layers of their being. These are the times when all external values collapse — fame, possessions, love, even faith. The ancients called this the “dark night of the soul,” as Saint John of the Cross once endured, when God fell silent and the soul drifted through a desert of doubt. |
Trong Đông phương, đó là giai đoạn “vô minh” – bóng tối của bản ngã che lấp căn nguyên giác ngộ. Phật dạy: “Tâm là gốc, mọi pháp do tâm sanh.” Khi tâm cuồng loạn, thế giới chỉ còn là một mê cung không lối ra. Nhưng cũng chính lúc đó, nếu quay vào trong thay vì tiếp tục hướng ra ngoài, người ta sẽ bắt gặp một thứ im lặng cổ xưa — như hơi thở đầu tiên của vũ trụ, chưa bị gọi tên. | In the Eastern tradition, this is the stage of avidyā — the darkness of the ego that obscures the root of awakening. The Buddha taught: “Mind is the source; all phenomena arise from the mind.” When the mind is in chaos, the world becomes a labyrinth with no exit. And yet, precisely in such a moment, if one turns inward instead of outward, one may encounter an ancient silence — like the first breath of the universe, untouched by names. |
Thơ Nguyễn Du từng nói: | Nguyen Du once wrote in verse: |
“Ai tri âm đó mặn mà với ai?” | "To whom can one bare the soul, if no one truly understands?" – The Tale of Kieu |
Lời ấy như lời từ đáy vực, lời của kẻ đã sống qua hết những lớp sóng cảm xúc đời thường, để nhận ra: điều ta khát khao tìm kiếm ngoài kia, có lẽ chỉ là sự vọng tưởng không cùng. Sự cô đơn ấy không còn oán trách, mà lặng lẽ như ánh trăng phủ xuống một vầng mộ hoang. | Such words feel as if spoken from the bottom of an abyss — the voice of one who has weathered every wave of human emotion, only to realize that what we endlessly seek out there may be nothing more than a beautiful illusion. That kind of loneliness no longer protests nor grieves, but lingers quietly, like moonlight resting on an abandoned grave. |
2. Cô đơn: trạng thái khai mở | 2. Loneliness: A State of Opening |
Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử viết: “Tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri” — kẻ biết không nói, kẻ nói không biết. Ấy là sự tịch nhiên mà chỉ cô đơn đích thực mới mở ra. Khi lời đã cạn, ý đã dừng, người ta không còn muốn thuyết phục ai, cũng không còn cần ai chứng minh cho sự hiện hữu của mình. | In the Tao Te Ching, Lao Tzu wrote: “Those who know do not speak; those who speak do not know.” It is a stillness that only true solitude can unveil. When words have run dry and thoughts come to rest, one no longer wishes to persuade nor needs anyone to affirm their existence. |
Cô đơn, nếu đi qua được cơn đau khởi đầu, sẽ dần trở thành một không gian linh thánh. Ở đó, tiếng gió thổi qua phiến lá cũng trở thành một đối thoại thâm mật. Mây trôi trên đỉnh núi cũng hóa thành tri âm. Không cần kẻ khác làm chứng, không cần phản hồi, cũng chẳng cần cảm thông. Mọi hiện hữu bỗng trở nên đủ đầy trong chính đơn độc. | Loneliness, once the initial ache has been endured, gradually becomes a sacred space. In that space, the wind brushing against a leaf becomes an intimate conversation. Clouds drifting over mountain peaks become kindred spirits. There is no need for witnesses, no need for response, not even the need for sympathy. Every existence feels complete in its solitude. |
Rainer Maria Rilke, thi sĩ Đức, từng viết: | The German poet Rainer Maria Rilke once wrote: |
“Ai mà yêu được cô đơn, thì không bao giờ cô đơn nữa.” | “Whoever loves solitude shall never be alone.” |
Lời ấy nghe như nghịch lý, nhưng là một nghịch lý đầy huyền nhiệm. Chấp nhận cô đơn không phải là trốn chạy xã hội, mà là thiết lập một mối liên hệ khác – không cần phụ thuộc, không cần được yêu thương để thấy mình có giá trị. Đó là tự tại, không phải cô lập; là đầy đặn, chứ không rỗng không. | It sounds like a paradox, and yet it is a paradox rich with mystery. To accept loneliness is not to flee from the world but to forge a different kind of relationship — one that does not depend, does not require love to affirm worth. It is freedom, not isolation; fullness, not emptiness. |
Trong thiền tông, điều này được gọi là "tọa vọng" — ngồi trong vô thức mà quán chiếu tất cả. Không hướng cầu, không mong gặp, chỉ là an trú trong tịch lặng. Lục Tổ Huệ Năng nói: “Bồ đề vốn không cây, gương sáng chẳng phải đài.” Khi không còn vật để bám víu, tâm mới có thể như gió giữa trời, không níu một cành cây, không đậu một áng mây. | In Zen, this is known as zuo wang — “sitting in forgetfulness,” a contemplation without conscious seeking. No prayers, no longing, only dwelling in stillness. As the Sixth Patriarch Huineng said, “Bodhi is not a tree; the bright mirror is not a stand.” |
3. Tìm an lạc nơi nội tâm: nghệ thuật của sự hiện diện | 3. Finding Inner Peace: The Art of Presence |
An lạc, như bóng trăng đáy nước — chẳng nắm được, chẳng đánh mất, chỉ hiện diện cho ai biết lặng nhìn. Giữa thời đại chộn rộn này, nơi mọi thứ bị đo đếm bằng hiệu suất, tốc độ và sự công nhận, an lạc trở thành một dạng xa xỉ phẩm — chẳng ai bán, chẳng ai mua, chỉ có thể tìm thấy trong phút giây hiện hữu trọn vẹn với chính mình. | Peace is like the moon reflected in water — it cannot be grasped, cannot be lost, only be witnessed by those who know how to be still. In this restless age, where everything is measured by productivity, speed, and validation, peace has become a kind of luxury — not something to be bought or sold, but something found in the rare moment of being fully present with oneself. |
Người Nhật có khái niệm wabi-sabi — vẻ đẹp của cái không hoàn hảo, cái tạm bợ, cái chưa trọn vẹn. Một cái chén sứ nứt, một chiếc lá héo úa, một khoảnh khắc mùa thu — tất cả đều là cửa ngõ dẫn về sự lặng yên. Không phải vẻ đẹp mà ai cũng thấy, nhưng là vẻ đẹp cứu rỗi kẻ đã mỏi mòn tìm kiếm. | The Japanese speak of wabi-sabi — the beauty of imperfection, transience, and incompletion. A cracked porcelain bowl, a withered leaf, a fleeting moment of autumn — all are gateways to stillness. Not a beauty visible to all, but a redemptive beauty for those worn thin by the search. |
Trong Thiền luận, Daisetz T. Suzuki viết: | In Zen Buddhism, Daisetz T. Suzuki wrote: |
“Khi một người đạt đến trạng thái vô ngôn, vô vọng, vô ngã – người ấy mới bắt đầu thực sự sống.” | "When a man reaches the state of no words, no hopes, no self — then he truly begins to live." |
Sự sống ấy không ồn ào, không cần minh chứng, không cần được tán thưởng. Nó là một dòng suối chảy qua lòng đá, không cần ai gọi tên, vẫn hát vang một bài ca chỉ mình nó hiểu. Chính khi từ bỏ ý niệm “tôi phải là ai”, “tôi phải đi đến đâu”, thì con người mới bắt đầu lắng nghe tiếng thì thầm huyền diệu của hiện tại. | That life makes no noise, seeks no proof, requires no applause. It is like a stream flowing beneath stone — unnamed, unseen, and yet singing a song that only it understands. It begins the moment one lets go of “who I must be” and “where I must go” and instead listens for the quiet miracle of the present. |
Có một bức họa thủy mặc Trung Hoa cổ, vẽ một ẩn sĩ chèo thuyền độc mộc giữa sông vắng. Trên đó, chỉ có mấy vệt mực nhòe, vài nét gợi sơn thủy, và một bóng người bé xíu — gần như hòa tan vào cảnh vật. Không danh, không phận, không lời. Nhưng chính vì vậy, mà vô cùng. Bởi như Lục Tổ từng nói: “Chỉ cần tâm thanh tịnh, nơi nơi đều là đạo tràng.” | There exists an old Chinese ink painting: a solitary figure rowing a small boat through a wide, empty river. Just a few blurred brushstrokes, faint hints of mountain and water, and a tiny human presence — nearly dissolved into the landscape. No name, no role, no voice. And yet, infinite. As the Sixth Patriarch once said, “If the mind is pure, every place is a sacred site.” |
An lạc không phải là trạng thái không đau khổ, mà là biết ngồi cùng đau khổ mà không bị nuốt chửng. Là khi cơn giận nổi lên mà không cần hành động. Là khi nỗi buồn đến, mà không cần kể lể. Là khi lòng vắng lặng, nhưng không trống rỗng — mà đầy sự sống đang thầm vận hành. Một thứ "tĩnh" mang tính sinh nở — như hạt mầm âm thầm lớn trong lòng đất. | Peace is not the absence of suffering but the ability to sit with suffering without being consumed by it. It is when anger arises, and yet one does not act. When sorrow visits, and yet one does not cling. When the heart is quiet — not empty, but full of unseen life at work. A kind of stillness that gives birth — like a seed growing silently in the dark earth. |
“Cái im lặng của thiền không phải là cái im lặng của đá, mà là cái im lặng nở hoa.” — Thích Nhất Hạnh | “The silence of meditation is not the silence of stone, but the silence that blooms.” — Thích Nhất Hạnh |
Và cũng chính từ mảnh đất ấy, một đóa hoa mới bắt đầu nhú lên — đóa hoa mang tên “tự vui”. | And from that same ground, a flower begins to bud — the flower called joy born from within. |
4. Tự vui: Tấm tình nguyên sơ như nước | 4. Joy from Within: A Heart as Primal as Water |
Trong Luận Ngữ, Khổng Tử từng mô tả người quân tử: “Tri chi giả bất như hiếu chi giả. Hiếu chi giả bất như lạc chi giả.” — Kẻ hiểu chưa bằng kẻ thích, kẻ thích chưa bằng kẻ vui. Niềm vui chân thực không đến từ hiểu biết hay sở hữu, mà từ một trạng thái nội tâm không còn truy cầu. | In the Analects, Confucius once described the cultivated person: |
Tự vui — không phải là sự thỏa mãn dễ dãi, càng không phải là dửng dưng. Đó là sự hoan hỷ phát sinh từ nội tâm tự tại, không bị điều kiện hóa bởi ngoại cảnh. Giống như nước — nhu thuận, lặng lẽ, nhưng mềm đến đâu thấm đến đó; yếu nhưng xuyên được đá; chẳng cần cao sang nhưng luôn tìm đến chỗ thấp. Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử gọi nước là biểu tượng của “thượng thiện”: | Joy from within — tự vui — is not easy satisfaction, nor indifference. It is the serene gladness that wells up from a mind at ease, untouched by circumstance. Like water — yielding and silent, yet penetrating to the depths; gentle, yet carving through stone; never seeking height, always flowing toward the low. In the Tao Te Ching, Laozi praised water as the symbol of the highest goodness: |
“Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.” (Điều thiện nhất như nước. Nước lợi cho vạn vật mà không tranh giành.) | “The highest good is like water. |
Tấm tình “tự vui” ấy, chính là trở về với bản nguyên không ràng buộc của tâm. Không cần ai bên cạnh để khẳng định hạnh phúc. Không cần hoàn cảnh thuận lợi để cảm thấy đủ đầy. Như nhạc Trịnh Công Sơn từng viết: | This state of tự vui is the return to an unbound original mind — needing no one beside to affirm its happiness, needing no favorable condition to feel fulfilled. As the Vietnamese songwriter Trịnh Công Sơn once wrote: |
“Tôi là ai mà yêu quá đời này - Tôi là ai mà còn trần gian thế...” | “Who am I, to love this life so much? |
Câu hỏi không đòi lời đáp, bởi chính trong vô danh ấy, có một niềm vui rất nhẹ, rất mảnh, rất không tên — nhưng vững như một tầng sâu dưới đáy tâm hồn. Đó là khi ngồi dưới một gốc cây, nhìn lá rơi, nghe tiếng chim hót buổi sớm, và thấy điều ấy đủ cho một ngày sống. | The question seeks no answer — for within that namelessness lies a joy so light, so delicate, so wordless — yet solid as the deep stratum beneath the soul. It is the kind of joy that comes from sitting beneath a tree, watching a leaf fall, listening to a morning birdcall — and knowing this is enough for one day of life. |
Rabindranath Tagore, nhà thơ Ấn Độ đoạt Nobel, từng viết: | Rabindranath Tagore, the Nobel laureate poet of India, once wrote: |
“Tôi ngủ và mơ thấy cuộc đời là niềm vui. Tôi thức dậy và thấy cuộc đời là bổn phận. Tôi hành động, và thấy bổn phận chính là niềm vui.” | “I slept and dreamt that life was joy. |
Tự vui không chối bỏ đau khổ, mà là học cách đồng hành cùng nó, biến nó thành chất liệu sáng tạo. Như nhạc sĩ sáng tác từ nỗi nhớ, thi sĩ làm thơ từ nỗi sầu. Nhưng quan trọng hơn hết — là biết mỉm cười trong lặng lẽ. Nụ cười không phô diễn, không rộn rã, mà như ánh sáng lấp lánh cuối con hẻm tối — nhẹ như một cái chạm của vĩnh cửu. | Joy from within does not deny suffering — it learns to walk beside it, to turn pain into creative matter. Like a composer who writes from longing, a poet who shapes verse from sorrow. But most of all, it is the ability to smile in stillness. A smile not loud, not displayed, but like a glimmer of light at the end of a shadowed lane — soft as a brush of eternity. |
5. Hòa vào vũ trụ: Tự vui giữa vô thường | 5. Merging with the Universe: Joy Within Impermanence |
Vô thường, không phải là tai họa. Đó là nhịp đập của vũ trụ — một bản nhạc với tiết tấu không bao giờ lặp lại. Lá rơi, trăng khuyết, tóc bạc, lòng người thay đổi — không có gì là bất ngờ. Tất cả là biểu hiện của một dòng trôi đang vận hành không ngừng, và sự khôn ngoan nằm ở chỗ: không chống lại. | Impermanence is not a calamity. It is the rhythm of the universe — a symphony with a beat that never repeats. Leaves fall, the moon wanes, hair turns gray, and the human heart shifts — nothing is unexpected. All of it is the manifestation of an ongoing flow, and wisdom lies in not resisting. |
Trong Kinh Bát Nhã, có một hình ảnh thâm sâu: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Hiện hữu là tạm bợ, hư vô là gốc rễ. Cái đẹp của một đoá hoa không nằm ở việc nó tồn tại bao lâu, mà ở chỗ: nó nở đúng lúc. Chớp nhoáng, nhưng viên mãn. | In the Prajnaparamita Sutra, there is a profound image: "Form is emptiness, emptiness is form.” Existence is fleeting, while emptiness is the root. The beauty of a flower does not lie in how long it lasts but in the moment it blooms. Fleeting, yet complete. |
Từ đó, một người sống trong tỉnh thức có thể nhận ra: chẳng cần kéo dài khoảnh khắc hạnh phúc, chỉ cần có mặt thật trọn vẹn trong khoảnh khắc ấy. Và như vậy, giữa cái thở dài của một chiều cuối đông, giữa một buổi trà chiều lặng gió, hay chỉ một tiếng mưa rơi ngoài mái hiên — cũng đủ để lòng thốt lên một chữ: đẹp. | From this, a person living in mindfulness realizes there is no need to extend moments of happiness, just to be fully present within them. And so, amidst the sigh of a late winter afternoon, during a silent tea session, or simply the sound of rain falling outside the eaves, one can whisper to the heart: beautiful. |
“The world is full of magic things, patiently waiting for our senses to grow sharper.” — W. B. Yeats | “The world is full of magic things, patiently waiting for our senses to grow sharper.” — W. B. Yeats |
Cảm thức cô đơn lúc này không còn là một cánh cửa đóng, mà là một cánh đồng rộng. Không còn bị nhìn như một thất bại xã hội, mà như một đặc quyền cho phép ta bước sâu vào những tầng im lặng hiếm hoi. Trong The Prophet, Khalil Gibran viết rằng: | At this point, the sense of loneliness no longer feels like a closed door, but rather a vast field. It is no longer perceived as a social failure but as a privilege that allows one to step deeper into rare silences. In The Prophet, Khalil Gibran wrote: |
“Bạn không thể khám phá những đại dương mới trừ khi bạn có can đảm rời mắt khỏi bờ bãi quen thuộc.” | “You cannot discover new oceans unless you dare to lose sight of the shore.” |
Và những đại dương ấy nằm trong chính nội tâm mình — nơi không ai khác có thể đặt chân tới. Ở đó, có những ốc đảo chỉ mở ra cho kẻ nào chịu ngồi lâu với nỗi buồn, chịu lắng nghe mình hơn là tìm một tiếng ồn khác để khỏa lấp. | And these oceans lie within one's own heart — a place where no one else can tread. There, some oases open only to those who are willing to sit long with their sorrow, who are willing to listen to themselves more than seek other noises to fill the void. |
6. Một mình không là cô độc | 6. Being Alone is Not Loneliness |
Một mình và cô độc — hai khái niệm tưởng như đồng nghĩa, nhưng thực chất khác nhau như ánh trăng và chiếc gương phản chiếu ánh trăng. | Being alone and loneliness — two concepts that seem synonymous, but in truth, they differ as much as the moon and the mirror reflecting it. |
Một mình là tình trạng vật lý. Cô độc là thái độ tâm lý. Có người giữa phố đông vẫn thấy lạnh lẽo. Có người nơi thôn vắng lại thấy ấm áp vô cùng. Sự cô đơn chỉ trở nên khốc liệt khi ta tự từ bỏ chính mình, khi ta bắt bản thân phải gắn bó với một người, một điều gì đó để thấy mình tồn tại. | Being alone is a physical state. Loneliness is a psychological attitude. Some feel cold even in a crowded street, while others feel warmth even in a desolate village. Loneliness only becomes unbearable when we abandon ourselves, when we force ourselves to cling to someone or something to prove our existence. |
Nhưng khi đã đủ sâu sắc để thấy rằng: chỉ cần biết mình là ai và biết đang ở đâu, thì một mình lại trở thành một ân huệ. Đó là không gian của tái sinh. Là vùng đất của sáng tạo. Là cội nguồn của một đời sống không cần mượn gương để biết gương mặt mình. | But when one becomes deep enough to realize: all one needs is to know who they are and where they are, being alone becomes a grace. It is the space of rebirth. It is the land of creativity. It is the origin of a life that doesn't need a mirror to know its face. |
Có một đoạn trong Walden của Henry David Thoreau, ghi chép về hai năm ông sống một mình trong rừng Walden, đã viết: | There is a passage in Walden by Henry David Thoreau, documenting the two years he spent alone in the Walden woods, where he wrote: |
“I never found a companion that was so companionable as solitude.” (Ta chưa từng thấy ai đồng hành cùng ta tốt hơn là chính sự cô tịch.) | “I never found a companion that was so companionable as solitude.” |
Không hẳn là vì ghét bỏ thế gian. Mà vì đã quá yêu thế gian đến mức muốn yêu nó một cách thuần khiết nhất — không qua những thị phi, không qua những dính mắc. Yêu bằng cái nhìn lặng yên, bằng một tấm tình “tự vui” nguyên sơ như chiếc lá. | Not necessarily because he despised the world, but because he loved it so much that he wished to love it in its purest form — without all the vanity, without attachments. To love with a quiet gaze, with a heart of “self-joy” as pure as a leaf. |
7.Vầng sáng cuối con đường | 7. The Light at the End of the Road |
Có một ngày, khi gió khẽ lay ô cửa cũ, khi tiếng chuông chùa vẳng ra giữa phố đông, khi bỗng dưng nghe một khúc Aria da capo mà thấy mắt cay — thì người lữ hành bỗng hiểu: mình đã không còn đi tìm nữa. | One day, when the wind gently shakes the old window, when the sound of temple bells echoes in the crowded street, when suddenly hearing an Aria da capo brings tears to the eyes — the traveler suddenly understands: they are no longer seeking. |
Không phải vì đã đến đích, mà vì đích nằm ngay tại nơi mình đứng. Tâm an, thì mọi chốn là nhà. Ý tĩnh, thì phút nào cũng là vĩnh cửu. | Not because they have reached a destination but because the destination lies right where they stand. With a peaceful mind, every place is home. With a tranquil heart, every moment is eternal. |
Người ấy sẽ không lên tiếng rao giảng đạo lý. Sẽ không tranh luận rằng đâu là chân hạnh phúc. Người ấy chỉ ngồi im, pha một ấm trà, ngắm một cánh chim. Và trong lòng — có một bài thơ chưa từng được viết, nhưng vang lên rành rọt: | That person will not speak to preach doctrines. They will not argue about what true happiness is. They will simply sit quietly, brew a pot of tea, and watch a bird fly by. And in their heart — there is a poem never written, but echoing clearly: |
“Cô tịch không còn là vực thẳm, mà là chiếc gối êm giữa trời đêm sao rụng. Đau thương không còn là đinh nhọn, mà là chiếc thuyền đưa ta về chốn vắng.” | “Solitude is no longer a chasm, |
Và nơi ấy, nơi không ai có thể lấy đi, nơi không cần ai đóng khung định nghĩa, có một chữ nhẹ như gió, sâu như đại ngàn, tinh như giọt sương đầu ngọn cỏ: Tự vui. | And there, where no one can take away, where no definition is needed, there is a word as light as the wind, as deep as the mountains, as pure as the dew on the tips of the grass: Self-joy. |
“ Ở đâu co cô đơn , ở đó có cơ hội cho linh hồn mở cửa “ Và với bài viết rất ư sâu sắc này Tác giả Hữu Tình đã mở ra “ bao nẻo ý “ rất tuyệt , cuốn người đọc đến trang cuối cùng với bao cảm xúc và nghĩ suy lắng đọng ! Xin cảm ơn Tác giả tài hoa thật nhiều .
ReplyDeleteMột lời bình đẹp như gió thoảng qua tâm khảm. Nếu cô đơn là cánh cửa, thì cảm xúc ấy chính là người khẽ gõ. Thật tĩnh lặng mà sâu xa. Xin ghi nhận với lòng trân quý. Cảm Tạ!
DeleteYou're right!
ReplyDelete"Not because they have reached a destination but because the destination lies right where they stand. With a peaceful mind, everyplace is home. With a tranquil heart, every moment is eternal."
Many thanks for your beautiful writings!
Some words arrive like quiet ripples—echoing what the writer hoped to express. When the mind rests, the journey finds its still point. Grateful for the silent kinship in thought.
DeleteBài viết "Self-joy – Tự Vui" thực sự chạm đến những tầng sâu thẳm trong tâm hồn. Tác giả đã khéo léo dẫn dắt người đọc qua những cảm xúc cô đơn, tuyệt vọng, nhưng không dừng lại ở đó mà còn mở ra một lối đi hướng nội, tìm kiếm niềm vui từ chính bản thân. Những trích dẫn từ Rilke và Camus được lồng ghép tinh tế, làm nổi bật thông điệp về sự hiện sinh và khả năng tự tái sinh của con người. Cảm ơn tác giả đã chia sẻ một bài viết sâu sắc và đầy cảm hứng như vậy.
DeleteTrước đây con cứ nghĩ , à mình có bạn bè , hay gọi điện nói chuyện hỏi thăm , hay hẹn nhau đi chơi ở một chỗ nào đó . Chắc là ba mẹ mình cũng vậy , ắt hẳn ba mẹ cũng có nhiều bạn bè lắm . Nhưng khi con hỏi ba thì nó khác lắm , tới ngay cả bạn thân của ba ba còn không liên lạc nhiều , đơn gian vì hai người ai cũng có công việc , ai cũng bận.
ReplyDeleteCó bạn thì vui thật đó , nhưng có những lúc con chỉ muốn quay về nơi bắt đầu , để có thể lựa chọn ngồi chỗ khác , lựa chọn không nói chuyện với người bạn đó nữa. Vì có những lúc bạn hành xử , bạn nói mà con khó chịu lắm .
Nếu lúc trước con hy vọng sẽ có người đi chơi cùng con mỗi lúc trống đánh , hy vọng có người để liên lạc , để nói chuyện . Thì giờ con thấy lâu lâu gặp rồi nói chuyện cũng được nữa . Nhưng mà lỡ dính vào lâu quá rồi , ngỏ lời cũng khó^^.
Ấy vậy mà ba con bảo phải biết hoà nhập với tập thể , vậy nên con vẫn sẽ chơi với những người bạn đó , nhưng có lẽ con sẽ không được như ban đầu nữa .
Kệ đi , ít ra mỗi ngày nó vẫn vui là được rồi^^....
Hay quá Ca à
ReplyDelete